Page 7 - 12
P. 7

CHƯƠNG I

                                       CHƯƠNG I

                   Đôi mắt đen tĩnh lặng. Một người đàn ông nhỏ bé, gầy

               yếu, khuôn mặt hốc hác, đôi tai lớn vểnh ra. Ông đội mũ
               trắng, mặc vải thô trắng, chân trần. Ông ăn cơm, hoa quả,

               chỉ uống nước, nằm trên sàn, ngủ ít, làm việc không ngừng.

               Cơ thể dường như chẳng mấy quan trọng. Thoạt nhìn, ở ông
               không có gì nổi bật ngoài vẻ kiên nhẫn và một tình yêu

               thương bao la.

                   Năm 1913, Pearson gặp ông tại Nam Phi, liền nghĩ đến

               Thánh Phanxicô thành Assisi. Gandhi giản dị như một đứa
               trẻ, dịu dàng và lịch thiệp ngay cả với kẻ thù của mình, với

               một sự chân thành không tì vết. Ông tự đánh giá bản thân

               khiêm tốn, cẩn trọng đến mức đôi khi ngập ngừng, sẵn sàng
               nói:  “Tôi  đã  sai.”  Ông  không  bao  giờ  che  giấu  lỗi  lầm,

               không bao giờ thỏa hiệp, không có chút ngoại giao nào;

               tránh xa mọi lối nói hoa mỹ, đúng hơn là không hề bận tâm
               đến chúng. Ông ghét những cuộc biểu tình huyên náo mà

               chính ông khơi dậy, nơi vóc dáng nhỏ bé của ông đôi khi có
               thể bị chèn ép, nếu không có người bạn Maulana Shaukat

               Ali lấy thân hình vạm vỡ che chở cho ông. Gandhi thực sự
               thấy mình ốm yếu khi phải đối diện đám đông tôn thờ mình.

               Tận sâu thẳm, ông ngờ vực số đông, căm ghét “mobocracy”


                                             5
   2   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12