Page 13 - 17
P. 13
CHƯƠNG I.
– Đôi khi cũng như vậy với một công việc mà
người ta đã yêu quá mức, – nữ đại úy Quân đội Cứu
thế khẽ đáp.
Họ thấy đôi mày người bệnh nhíu chặt, nếp
nhăn hằn sâu, môi trên cong lên. Họ chỉ chờ đôi
mắt mở ra để phát ra một tia nhìn bừng cháy giận
dữ.
– Cô ấy trông như một thiên thần trừng phạt, –
nữ Đại úy thốt lên, giọng đầy ngưỡng mộ.
– Không biết bọn họ đang làm gì dưới khu ổ
chuột hôm nay? – người bạn đồng hành hỏi, rồi
chen qua để khẽ vuốt trán người sắp chết. – Chị
Edit không cần bận tâm đến họ nữa, – chị thì thầm,
lại khẽ vuốt ve. – Chị Edit đã làm đủ cho họ rồi.
Những lời ấy dường như giúp người bệnh thoát
khỏi ảo ảnh đang ám chiếm tâm trí. Nét căng thẳng,
phẫn nộ tan biến. Vẻ dịu dàng và đau khổ quen
thuộc lại trở về.
12

