Page 10 - 17
P. 10
CHƯƠNG I.
lặng lẽ; và mỗi khi một tiếng ồn nào đó chấm dứt,
người ta lại thấy nhẹ nhõm hơn.
– Thật tốt là con bé được ra đi như thế này trước
ngày lễ, – mẹ cô nói. – Chẳng mấy chốc sẽ không
còn gì từ bên ngoài vọng vào có thể làm phiền con
bé nữa.
Người bệnh đã hôn mê từ sáng, nên ba người
quanh giường có thể nói bất cứ điều gì mà không
lo cô nghe thấy. Tuy nhiên, ai cũng nhận ra rằng cô
không hề chìm trong cơn mê mệt lịm lờ. Gương
mặt cô thay đổi nhiều lần trong buổi sáng: khi thì
ngạc nhiên, lo lắng; khi thì van nài; lúc lại đau đớn
tột cùng; và giờ đây mang vẻ phẫn nộ dữ dội, khiến
gương mặt vừa dữ tợn, vừa toát lên một vẻ đẹp lạ
lùng.
Cô gái nhỏ bé của khu ổ chuột đã biến đổi đến
nỗi khác hẳn. Người bạn đồng hành đứng ở cuối
9

