Page 8 - 17
P. 8

CHƯƠNG I.

               nhân, vốn là bạn đồng nghiệp của cô, đứng ở cuối

               giường, lặng lẽ rơi nước mắt. Đôi mắt chị đong đầy

               thương cảm nhìn gương mặt người sắp lìa đời và

               khi nước mắt trào ra làm mờ tầm nhìn, chị vội vàng

               lau đi. Trên một chiếc ghế nhỏ ọp ẹp — vật mà cô

               gái bệnh tật rất yêu quý, mang theo bên mình mỗi

               lần dời chỗ ở — một người phụ nữ cao lớn, có chữ

               F thêu to trên cổ áo, đang ngồi. Người ta đã mời bà

               ngồi chỗ khác thoải mái hơn, nhưng bà cứ khăng

               khăng ngồi trên chiếc ghế tồi tàn ấy, như một cử

               chỉ quan tâm đối với người bệnh.


                   Hôm ấy không phải một ngày bình thường, mà

               là đêm Giao thừa. Bầu trời ngoài kia xám xịt, nặng

               trĩu. Khi ngồi trong nhà, người ta thấy không khí

               thật lạnh lẽo, ảm đạm; nhưng hễ bước ra ngoài, lại


               cảm nhận được sự dịu dàng, ấm áp bất ngờ. Mặt
               đất  đen  kịt,  không  một  mảnh  tuyết  phủ.  Thỉnh


               thoảng vài bông tuyết trắng rơi xuống đường phố,
               rồi tan ngay tức khắc. Dường như một trận tuyết



                   7
   3   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13