Page 6 - 18_2
P. 6
I. DƯỚI GÓT CHÂN
cùng chúng tôi rón rén bò qua những căn phòng ẩm
ướt và nhìn ra ngoài lần nữa, cảnh vật phương bắc
hiện ra như thể một cơn bão tuyết đen vừa càn quét
qua.
Nhìn về phía sông, chúng tôi sững sờ nhận thấy
một màu đỏ khó hiểu hòa cùng sắc đen của đồng
cỏ cháy rụi.
Ban đầu, chúng tôi chưa nhận ra sự thay đổi ấy
có ý nghĩa gì, ngoài việc nỗi sợ Khói Đen dần tan
biến. Nhưng chẳng bao lâu, tôi hiểu ra: chúng tôi
không còn bị vây hãm nữa, giờ đây có thể tìm
đường thoát. Ngay khi nhận thấy lối thoát đã mở,
khát vọng hành động trong tôi lại bùng lên.
Cha xứ thì vẫn chậm chạp, ngờ nghệch.
– Chúng ta an toàn ở đây – ông lặp đi lặp lại. –
An toàn ở đây.
5

