Page 4 - 18_2
P. 4

I.     DƯỚI GÓT CHÂN

               khỏi tất cả những gì có thể ập đến với nàng khi tôi

               vắng mặt. Người anh họ của tôi, tôi biết, là người

               đủ dũng cảm để ứng phó trong những tình huống

               khẩn cấp, nhưng anh ta không phải kiểu người dễ

               nhận ra hiểm họa ngay tức thì và hành động kịp

               thời. Điều cần thiết lúc này không chỉ là lòng can

               đảm, mà còn là sự thận trọng. Niềm an ủi duy nhất

               của tôi là tin rằng lũ Sao Hỏa đang tiến về London,

               nghĩa là chúng đang rời xa nàng.


                   Nỗi lo âu khiến đầu óc tôi trở nên nhạy cảm và

               đau  đớn.  Tôi  mệt  mỏi  và  bắt  đầu  khó  chịu  với

               những lời than vãn không ngớt của cha xứ; tôi chán

               ngấy tiếng than ai oán và dần thấy căm ghét ánh

               mắt tuyệt vọng ích kỷ của ông. Sau vài lời khuyên

               can vô ích, tôi tránh xa ông, lên một căn phòng –

               rõ ràng từng là phòng học – với những quả địa cầu,

               bảng đen và tập viết. Khi ông ta lại tìm theo, tôi bỏ







                                             3
   1   2   3   4   5   6   7   8   9