CHƯƠNG I. Còn ông, người đầy tớ khốn khổ, chẳng mong gì hơn là lui về mảnh vườn nhỏ, sống nốt quãng đời, trải chiếu nằm nghỉ cùng Chúa, trong khi giữa tịch mịch, bụi sậy khẽ xào xạc lời kinh của đất đai chìm vào giấc ngủ. 25