Page 24 - 8
P. 24
CHƯƠNG I.
cho ông mảnh đất cùng căn nhà, dù ông già hơn cả
ba người.
Già nua, yếu ớt, nhưng vẫn là một người đàn
ông: và chỉ bóng dáng ông thôi cũng đủ che chở ba
người đàn bà. Giờ đây, chính ông lại mơ cho họ
một vận may. Biết đâu bức thư màu vàng kia, sau
hết, lại mang tin lành? Biết đâu đó là một khoản
thừa kế? Hay là một lời cầu hôn cho Noemi? Nhà
Pintor vẫn còn họ hàng giàu có ở Sassari, ở Nuoro:
tại sao một người trong số ấy không cưới Noemi?
Biết đâu chính Don Predu là người viết thư?
Và trong trí tưởng tượng mệt mỏi của người
đầy tớ, cảnh vật đổi thay như từ đêm sang ngày:
tràn ngập ánh sáng, ngọt ngào. Các bà chủ cao quý
trẻ lại, vút bay như đại bàng mọc cánh mới; ngôi
nhà từ tro tàn vươn lên và quanh đó, mùa xuân lại
nở hoa.
24

