Page 22 - 1.2
P. 22
CHƯƠNG 39
lòng đất vọng lên. Cơn rùng mình chạy suốt thân
mình Lygia, Vinicius đứng bật dậy nói:
Đó là lũ sư tử đang gào thét trong các chuồng thú
đấy!
Cả hai bắt đầu lắng nghe. Trong lúc ấy, tiếng gầm
đầu tiên được tiếng thứ hai, thứ ba, rồi thứ mười
vang từ khắp bốn phía, khắp các khu phố, đáp lại. Có
lúc trong thành phố chứa tới vài nghìn con sư tử,
nhốt trong các chuồng thú tại các đấu trường khác
nhau và nhiều khi đêm về, chúng lần tới bên các
gióng sắt, tỳ cái đầu khổng lồ của chúng vào đấy để
gào lên nỗi nhớ nhung đối với tự do và hoang mạc.
Lúc này đây, chúng cũng đang nhớ rừng, con này đáp
lại tiếng con kia giữa sự tĩnh mịch của đêm trường,
khiến cho cả thành phố ngập tràn tiếng gầm rống.
Trong đó có cái gì dữ dội và buồn thảm rất khó tả,
những tiếng gầm ấy xua tan mất cái viễn cảnh tươi
sáng và thanh bình của Lygia, nàng lắng nghe chúng
với trái tim chợt thắt lại bởi một nỗi sợ hãi kỳ lạ và
một nỗi buồn mơ hồ.
Song Vinicius đã quàng tay ôm nàng và nói:
Đừng sợ, nàng thân yêu! Thế vận hội đã tới gần
nên tất cả các chuồng thú đều đầy thú dữ đấy mà.
Rồi cả hai cùng bước vào nhà ông Linus, đuổi
theo họ là những tiếng gầm gào mỗi lúc một dữ dội
hơn của lũ sư tử.
20

