Page 9 - 20_1
P. 9

ĐÊM THÁNH

                   Ông thấy quanh mình là vô vàn thiên thần nhỏ,
               đôi cánh bạc lấp lánh, bay lượn trên nôi của đứa
               trẻ.

                   Mỗi thiên thần cầm trong tay một cây đàn hạc,
               vừa bay vừa ca hát:
                   “Vinh danh Thiên Chúa trên các tầng trời, bình
               an dưới thế cho người thiện tâm.”
                   Lúc ấy, ông mới hiểu vì sao mọi vật đều hân
               hoan trong đêm nay, chẳng muốn làm điều gì xấu
               xa.

                   Và chẳng những quanh ông, mà khắp nơi đều
               có các thiên thần: trong hang đá, ngoài vách núi,
               bay lượn dưới bầu trời. Chúng kéo nhau đi thành
               từng đoàn dài trên các nẻo đường; khi đi ngang qua,
               chúng dừng lại, ngắm nhìn Hài Nhi.
                   Đêm ấy, tiếng reo hò, tiếng ca hát, tiếng cười
               vui, tiếng nô đùa vang khắp nơi. Tất cả những âm
               thanh đó, người chăn cừu đều nghe rõ trong màn
               đêm tối mịt, nơi trước kia ông chẳng nhận ra gì.
               Lòng tràn ngập vui mừng, ông quỳ sụp xuống, tạ
               ơn Thiên Chúa.

                   Bà nội kể đến đây thì thở dài:
                   – Những gì người chăn cừu thấy, chúng ta cũng
               có thể thấy, vì các thiên thần vẫn bay lượn dưới bầu
               trời mỗi đêm Giáng Sinh. Chỉ là chúng ta không có
               đôi mắt đủ trong sáng để nhận ra họ mà thôi.
                   Rồi bà đặt tay lên đầu tôi và nói:



                   9
   4   5   6   7   8   9   10