Page 7 - 20_1
P. 7
ĐÊM THÁNH
Nhưng ngọn lửa đã gần tàn. Không còn củi, chỉ
còn một đống than hồng lớn. Người lạ lại không có
xẻng hay gàu để mang đi.
Thấy vậy, người chăn cừu lại nói:
– Cứ lấy bao nhiêu tùy thích! – và ông ta thầm
mừng, vì nghĩ người kia chẳng thể nào mang lửa đi
được.
Thế nhưng, người đàn ông cúi xuống, nhặt than
hồng từ đống tro tàn bằng tay không, bỏ vào áo
choàng. Mà kỳ lạ thay, than hồng chẳng làm bỏng
tay ông, cũng chẳng đốt cháy áo choàng. Ông cứ
thế mang chúng đi, như thể đó chỉ là những hạt dẻ
hay trái táo.
Đến đây, bà kể chuyện lại bị tôi ngắt lời lần thứ
ba:
– Bà ơi, tại sao than hồng không làm ông ấy bị
bỏng ạ?
– Cháu sẽ được nghe ngay thôi – bà nói, rồi tiếp
tục câu chuyện.
Khi người chăn cừu – vốn là kẻ cộc cằn, xấu
tính – thấy tất cả những điều ấy, ông ta bắt đầu tự
hỏi: “Đêm gì lạ lùng vậy? Chó không cắn, cừu
không sợ, gậy không hại người, lửa không đốt cháy.
Đây là đêm gì?”
Ông gọi người lạ lại, hỏi:
– Đây là đêm gì vậy? Sao mọi thứ đều tỏ lòng
nhân từ với ngươi?
7

