Page 4 - 20_1
P. 4

ĐÊM THÁNH

                                  ĐÊM THÁNH

                 Khi ta lên năm tuổi, ta đã trải qua một nỗi buồn
            lớn. Từ đó đến nay, ta khó mà nhớ được nỗi buồn
            nào sâu hơn. Ấy là khi bà nội ta qua đời.
                 Trước  đó,  ngày  ngày  bà  vẫn  ngồi  trên  chiếc
            trường kỷ nơi góc phòng, kể chuyện từ sáng tới tối,
            còn chúng ta – lũ trẻ – thì ngồi lặng im bên bà mà
            nghe. Ấy là một cuộc sống diễm phúc, hiếm có đứa
            trẻ nào được hưởng như chúng tôi.
                 Ta nhớ mái tóc bà trắng như tuyết, lưng bà đã
            còng xuống, đôi tay vẫn miệt mài đan tất. Mỗi khi
            kể xong một câu chuyện, bà đặt tay lên đầu ta và
            nói:

                 – Và tất cả những điều ấy đều chân thật, như bà
            đang thấy cháu và cháu đang thấy bà.
                 Bà cũng thường hát, dẫu không phải ngày nào
            cũng vậy. Có bài ca kể về một hiệp sĩ và một nàng
            tiên cá, với điệp khúc: “Gió lạnh, gió lạnh thổi trên
            biển cả.” Ta còn nhớ lời cầu nguyện ngắn bà dạy
            ta và một đoạn thánh thi.

                 Trong muôn vàn câu chuyện bà kể, chỉ còn lại
            một ký ức mờ nhạt, rời rạc. Duy chỉ có một chuyện
            ta nhớ rõ đến mức có thể kể lại: một chuyện nhỏ về
            sự Giáng Sinh của Chúa Giêsu.
                 …
                 Đó là một ngày Giáng Sinh. Khi mọi người đã
            đến nhà thờ, chỉ còn lại bà và ta trong nhà. Một



                 4
   1   2   3   4   5   6   7   8   9