Page 23 - 17
P. 23

CHƯƠNG I.

            đầy kinh hãi. – Chúng ta đều thấy trên gương mặt

            Sơ Edit rằng đã có điều gì ghê gớm xảy ra.


                 – Phải! – Đại úy Quân đội Cứu Thế thốt lên.

            – Giờ chúng ta đã hiểu: đó chính là điều mà cô ấy

            nhìn thấy. Và tạ ơn Chúa, vì Sơ Edit đã nhìn thấy,

            để cô kịp đến, Maria! Tạ ơn Chúa! Chắc chắn đó là

            ý Chúa, để chúng ta có thể cứu lấy tâm trí của bà

            ấy.– Nhưng tôi phải làm gì với bà ấy đây? Bà ấy đi

            theo tôi khi tôi nắm tay, nhưng không nghe thấy lời

            tôi. Linh hồn bà ấy đã rời đi. Làm sao chúng ta tìm

            lại nó? Tôi chẳng có quyền năng nào với bà ấy. Có

            lẽ Đại úy Andersson sẽ làm được nhiều hơn tôi?


                 Nữ Đại úy cao lớn nắm lấy tay người phụ nữ

            đáng thương, nói với bà lúc dịu dàng, lúc nghiêm

            khắc, nhưng trên gương mặt kia vẫn không hề lóe

            lên một tia ý thức.


                 Giữa những nỗ lực vô vọng ấy, mẹ của người


            bệnh ló đầu vào qua khe cửa:



                 22
   18   19   20   21   22   23   24   25   26