Page 20 - 17
P. 20
CHƯƠNG I.
– Có lẽ cô ấy đang nhìn thấy anh ta, – Sơ nói.
Giọng cô nghe gần như bực bội, nhưng lập tức tự
sửa: – Halleluja! Không có gì là bất hạnh khi đó
chính là ý Chúa.
Cô lùi dần ra phòng ngoài và nữ đại úy Quân
đội Cứu thế đi theo.
Ở ngoài đó đứng một người phụ nữ, trông khó
quá ba mươi tuổi, nhưng làn da xám xịt, nhăn nheo
khắc khổ, mái tóc mỏng manh và thân hình tiều tụy
đến nỗi nhiều người già cũng không đến nỗi thảm
hại như cô ta. Hơn nữa, cô ta ăn mặc rách rưới đến
mức người ta có thể nghĩ rằng cô đã cố tình khoác
lên mình những bộ đồ tồi tàn nhất để đi ăn xin.
Nữ đại úy Quân đội Cứu thế nhìn người phụ nữ
kia với một nỗi kinh hoàng dâng trào mãnh liệt.
Không phải bộ quần áo rách rưới hay sự tàn tạ, già
nua sớm của bà ta là điều khủng khiếp nhất, mà
chính là vẻ cứng đờ, bất động trên gương mặt. Đó
19

